LÁ THƯ LAM MÙA HÈ

Gia đình mình thật vui khi có các em. Một giàn đoàn sinh thật giỏi, thật tinh tấn, đều đều, sách tấn nhau làm những năm sinh hoạt thật vững mạnh. Tuổi thơ các em gắn liền với mái chùa bình yên của xứ sở. Qua biết bao nhiêu kỳ trại, kỷ niệm từng năm chắc chắn sẽ là những câu chuyện kể hoài không hết mỗi khi ngồi lại. Rồi mỗi năm theo hành trình lớn lên của các em, từ lúc mới chập chững vào Đoàn, giây phút giới thiệu Đoàn sinh mới, đến khi quỳ trước Đức Phật để phát nguyện đeo chiếc huy hiệu hoa sen, rồi từng tuần từng tuần ngồi học Phật Pháp, học hoạt động thanh niên, chơi trò chơi và ca hát vô tư hồn nhiên dưới tiếng chim hót và tiếng lá rơi của sân chùa. Chị chắc rằng những hình ảnh này đang là thước phim đang tua nhanh trong tâm khảm các em hiện giờ.

Ở miền quê nghèo, việc giữ chân người thật khó. Ai rồi cũng phải lớn lên, đi xa để học tập và làm việc. Các em của chị cũng phải lớn, cũng có ước mơ riêng. Ai học giỏi thì lên thành thị học tiếp, ai thiếu thốn kinh tế thì bôn ba đi xa để kiếm tiền. Đa số chúng mình đều chưa đủ bản lĩnh để kiếm tiền trên mảnh đất quê hương mình. Việc lần lượt chứng kiến các anh chị em rời đi, rời quê, rời gia đình trở thành một việc thường niên, thường xuyên. Bình thường đến nỗi, chị quên mất chuyện đó không phải “bình thường” cho lắm.

Nhưng như vậy, không có nghĩa là nỗi buồn khi nghe một lời chia tay nó nguôi ngoai đi. Chỉ là mình đã bình thản hơn.
Ngày em nói với chị vài câu bâng quơ, khi em bị cuốn vào vòng xoáy của học tập cuối cấp. Những câu sơ sài đại loại như “sắp tới em bận lắm”, “chắc là tụi em rút”..v..v.. Chị hay ngắt lời và không muốn nghe mấy câu như vậy. Không phải chị không cho phép hay trách cứ gì, mà là chị thấy câu nói nó hơi hời hợt một chút. Làm sao chị không thấy được các em đang ở đâu, đang có chuyện gì cho được. Chỉ là chị mong các em có thể trân quý việc nói ra lời tạ từ mà nghẹn ngào, ứ đọng. Là một quá trình chứ không phải là một cột mốc. Là sự bàn giao những điều thân thương mình đã nắm giữ một các vi tế, từ tốn. Dù tất cả chỉ ra một kết quả mà thôi.

Xây đắp cả thời tuổi thơ, với ngần ấy năm và kỷ niệm, thì đừng bằng một câu mà nói ra là dứt sạch. Như vậy là ác với chính mình, ác với cảm xúc của chính mình. Ôi, vòng xoáy của những bước chạy trên các ngã rẽ, ai là người nhìn thấy được sự hấp tấp của bản thân, đó là người rất vững chãi và không hề hấp tấp.
Chị lắng nghe các em về những nỗi niềm khi bước vào ngã rẽ. Đứa nào không biết học ngành nào, không biết đi làm rồi ở đâu có đơn vị để đi sinh hoạt, đứa nào vướng chuyện gia đình,… anh chị vẫn ở đây để nghe, ít nhất là lắng nghe và có mặt cũng các em. Đứa nào thiếu sự dũng mãnh để quyết định cuộc đời mình thì có anh, có chị, có bác, có thầy, có cả Bụt bên cạnh cho em nương tựa đây.

Chị vẫn mong, trên bước đường đời, điều các em lựa chọn sẽ là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của các em. Các em sẽ sống với nó bằng cả niềm yêu thích, nhiệt huyết và lòng thành. Các em bước đi bằng bàn chân đã cứng cỏi của mình, sống với điều mình chọn, đủ kham nhẫn để không phải bỏ cuộc. Điều lựa chọn thứ Nhất là như thế nhé.

Và, nếu như lựa chọn thứ Nhất của em không được như ý em, những điều em theo đuổi nó không có kết quả. Nó không mang lại hạnh phúc đích thực cho em mà còn mang đến cho em niềm đau khổ, sự khó chịu, sự vô định của bản thân. Thì lúc đó GĐPT sẽ là lựa chọn thứ 2 của em. GĐPT luôn là điểm dựa tinh thần của các em. Dù không mang đến cho em tiền tài, công danh, hay những thứ khoái lạc đời thường, nhưng GĐPT là chỗ dựa tinh thần, là bóng mát che chở cho em, là những phút bình yên và là những lúc em trở về là em. Không chê em già hay xấu đi, không chê em không có lợi danh gì, không trách em từng bỏ nhà lam mà đi, không từ chối em vì bất cứ thứ gì hết.

Chị vẫn mong, hạt giống lam trong em đã nảy nở một độ lớn nhất định. Khi bước ra đời, em có đủ hành trang thiện và lành để sống tốt. Em có đủ từ bi để làm trái tim em luôn ấm nóng, đủ trí tuệ để tri thức hướng thượng và có đủ vững chãi, dũng mãnh của một Phật tử chân chánh để không vướng vào những điều bất hảo. Có như vậy, em mới thấy được là những lời ca tiếng hát hằng tuần của mình đã trở thành những giọt nước tưới tẩm cho em. Không có những giọt nước ấy, cây lá của điều tốt đẹp trong em sẽ héo mòn dần theo năm tháng.

Cứ đến chùa và sinh hoạt thôi, như là thức ăn thiết yếu rồi. Không đi chùa sinh hoạt thì không được, đi đâu cũng vậy, áo lam là một nhà, xa lạ cũng thành quen hết. Nhà lam của mình đã trải qua nhiều thăng trầm rồi, chưa vì một cá nhân nào mà mai một đi những giá trị cốt lõi đã gầy dựng cả. Đi tới đâu, nhà lam cũng có mặt để mình có thể nương tựa, chỉ cần em muốn tìm về. Với tình thương của em, anh chị tin là em biết được mình sẽ cần những gì cho đời sống của mình.
Chúc các em thi thật tốt, chọn thật đúng và vững niềm tin với đôi chân mình.
Anh chị em lam hiền đồng thương chúc!

Mùa hè năm 2022. Phật lịch 2566.

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.