Nói anh nghe…

Nhớ ngày nào, ờ nhỉ… mới có 3 ngày mà em cứ tưởng lâu lắm rồi kể từ lúc nhập trại. 3 ngày qua là thời gian em cảm nhận nhiều hơn về tổ chức của chúng ta. Em nói vậy các anh chị đừng cười em nhé, “Tham gia đến trại huấn luyện Huynh trưởng, mà còn mơ hồ về tổ chức”. Biết làm sao được, nơi em ở nói như phim “giang sơn cách trở”. Nơi xa lắc này chỉ mới biết về Phật giáo chưa tròn 2 mùa lá rụng. Và, may mắn thay, sư phụ của em xuất thân từ GĐPT nên chùa em tu học đã lác đác xuất hiện màu Lam.

Anh ạ, 4 mùa trăng đi qua trên mái lá chùa quê, sư phụ giao cho em – một cô nhóc còn học trung học dáng người nhỏ bé mà anh hay chọc “học trò mẫu giáo” – quản lý 1 nhóm “quỷ sứ” sau khi bắt em học cấp tốc trong vòng 1 tuần toàn bộ cuốn Lộc Uyển. Nhớ sao nổi anh nhỉ! Mà nếu có nhớ chăng thì em là con gà mắc dây thun khi lũ choai choai luôn cố tình làm em khóc và đòi “trả lại cho sư phụ” bầy ma vương (giờ nó không còn là quỷ sứ đâu anh). Nhưng với bản tính của phái nữ, (cái này mấy anh biết mà ), em lại xiêu lòng khi sư phụ cho 1 bài giáo huấn.

Vậy là, em lại tiếp tục học về Gia Đình Phật Tử. Cái gì không biết thì hỏi cô (cựu huynh trưởng mà) cô không nhớ thì, may qua, áo Lam trên internet lại nhào vào tư vấn. Mà anh gặp rồi đó, mới 2 ý kiến đầu tiên là một trận bút chiến bùng nổ. Vui ghê anh, giống mấy “bà tám”, ở đâu ra không biết mà thiên hạ ùn ùn kéo đến. Ai cũng cố nói thật to – mặt cười, mặt quỷ, nắm đấm, cười nhạo- thôi thì có bao nhiêu biểu tượng của YM đều được tận dụng để thiên hạ phải công nhận ý kiến mình là đúng. Nãn quá em để máy đó đi ngủ, sáng dậy trên Hoa sơn vẫn còn đang luận kiếm .Thôi thì cứ theo quyển Lộc Uyển mà làm, đúng sai tính sau.

Ngày tiếp ngày, em lại làm theo cảm nhận của mình mà đến ngay giờ này trong đất trại em mới biết rằng cái mình hướng dẫn lâu nay của ai đó chứ không của GĐPT ? Mới 2 ngày mà em “ngộ” khá nhiều điều.

Trưa anh về, em tiếp tục ở lại 3 ngày nửa để tiếp tục luyện “nội công”. Chuyến này về phải đổi mới thôi, phải cho lũ “ma vương” biết rằng chị của nó giờ không như xưa nửa, sau thời gian nhập thất luyện công cùng các cao thủ, được thọ truyền những bí kiếp, phen này lũ ma vương hãy đợi đấy ! (với điều kiện chúng nó đừng bắt sâu róm dọa em). Lan man quá, mà quên nói với anh em chỉ là trại sinh dự thính thôi, cô nhóc này chưa đủ tuổi nè, chưa phát nguyện nè, chưa… chưa nhiều thứ nữa . Sư phụ nhờ mấy anh chị dạy cho em để về làm việc. Đợt sau em sẽ đàng hoàng đứng nghiêm chào anh mà dõng dạc : Trại sinh Lộc Uyển số… kính chào anh… đi ăn chè em đãi nghe.

Anh về lo bài vở của anh nghe, chúc anh… đủ thứ. Kết thúc trại em sẽ gọi cho anh. Không được, cái này em nói chuyện với anh thôi, anh mà đưa lên bản tin là nghỉ chơi với anh luôn đó.

Từ Mẫn
(ghi lại lời tâm sự của trại sinh nhí Lộc Uyển)
Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.