Ầu ơ… Lời ru

Ầu ơ… Lời ru

          Ầu ơ… Lời ru của Mẹ ướt đẫm vành nôi từ khi con vừa cất tiếng khóc chào đời. Ầu ơ … lời ru của Mẹ trãi dài theo năm tháng , theo từng bước chân con phiêu du vạn dặm trong suốt cuộc hành trình trọn kiếp nhân sinh.
                             “Dẩu con đi hết cuộc đời
Cũng không đi hết mấy lời Mẹ ru”
Không biết tự thủa nào, hai tiếng ầu ơ đã kết thành dòng sữa trắng ngọt ngào cho con mỗi ngày thêm lớn. Mà hai tiếng ầu ơ của Mẹ vẫn mãi cứ ầu ơ.
                             “ Ầu  ơ .. Ru con con ngũ cho ngoan
                             Để Mẹ đi cấy, Cha con  đi cày
                             Ai ơi bưng bát cơm đầy
                             Dẻo thơm một hạt đắng cay trăm phần”
          Có những chiều Đông,bước chân của Mẹ rón rén ra đồng cấy hàng mạ non . Mà lòng Mẹ không an vì sợ tắt đi hai tiếng ầu ơ ở bên vành nôi làm con thức giấc. Có những đêm thâu, trong giấc ngũ chập chờn hai tiếng ầu ơ của Mẹ vẫn vỗ về cho con ấm tròn giấc ngũ.
          Rồi đến một ngày, đôi chân của con vượt khỏi vành nôi. Tiếng kẻo kẹt nôi ru thôi không còn nghe nữa, nhưng tiếng ầu ơ vẫn còn nhè nhẹ vỗ vào lòng con cho giấc ngũ đầy hơn khi con nằm trong vòng tay của Mẹ.
                             “Ầu ơ.. con ơi con ngũ cho say
                             Cho đêm con ngũ, cho ngày con chơi
                             Mai này khôn lớn đua bơi
                             Dẫu con chìm nỗi, Mẹ thời vẫn thương”
          Lời ru của Mẹ nghe sao mà da diết, mà tràn đầy đức hy sinh đến thế! Cho đến lúc con tự đứng lên và chập chững bước đi trên đôi chân của mình, Mẹ vẫn ầu ơ thụt lùi từng bước và dang đôi bàn tay gầy guộc mà khích lệ những bước chân con tiến tới. Dỏi theo tay Mẹ, theo tiếng ầu ơ con đã vào lớp Vở lòng. Rồi cứ thế con đà thực sự bước vào cuộc đua chen từ lúc nào không biết.
                             “Ầu ơ… Mẹ là cả một trời thương
                             Mẹ là cả một thiên đường trần gian
                             Lời ru Mẹ ấm vô vàn
                             Nuôi con trong tiếng tơ đàn văn chương”
          Sợi tơ đàn của Mẹ không bằng gai lụa mà kết bằng tình thương và đức hy sinh để mãi ngân vang cung trầm , cung bổng hai tiếng ầu ơ. Cái văn chương của Mẹ không lượt là hoa mỷ mà sâu lắng đậm đà như một khúc ca dao
                             “ Dẫu cho cầu ván đóng đinh
                             Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
                             Khó đi, Mẹ dắt con đi
                             Con đi trường học Mẹ đi đường đời”
          Đương đời Mẹ đi đã trọn, mà đường học của con còn đang dang dở giữa chừng làm cho Mẹ không tròn ước nguyện. Để rồi một ngày đông giá lạnh hai tiếng ầu ơ chợt tắt, Mẹ đã đi về cõi vô cùng mang theo hai tiếng ầu ơ vào chốn xa xăm. Giữa dòng đời xuôi ngược, tất bật bôn ba theo nhịp thời gian của cuộc sống muôn màu. Bước chân non tơ của con ngày nào nay đã trở thành chai sạn. Có lắm lúc vô tình con đã đánh rơi hai tiếng “ Ầu ơ..”
          Gời đây, mùa Thu lại về bâng khuâng nỗi nhớ, con lại khát khao lục tìm trong miền ký ức xa xưa  hai tiếng ầu ơ của Mẹ. Vẫn còn nguyên Mẹ ơi! Trong cõi xa xăm nào đó vọng về hai tiếng ầu ơ… ầu ơ…
 

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.