Thương gởi em

Thương gửi “em”!

Sắp đến ngày trại rồi, em đang suy nghĩ gì hở em. Đúng hơn là chị phải có một buổi nói chuyện với em, tâm sự nhiều điều, nhắn nhủ nhiều điều. Vì mai em sắp phải dự cái trại đầu đời để nhận cái danh “Huynh Trưởng”!

Em biết không, nói đến đây bỗng mắt chị hơi cay. Bởi lẽ tuổi chị không cao, em chị cũng không có lớn, không đủ sức để làm quá nhiều thứ như chị mong đợi. Bất kể đối tượng nào chị muốn gửi đến bây giờ chị đều hiểu được các em đã và đang như thế nào? Em sinh hoạt trong hoàn cảnh ra sao?…..Phụ tá Đoàn, Đội Trưởng, Chúng Trưởng,… Các em còn đang rất nhỏ. Rất nhỏ để gắn cho các em nhiệm vụ Huynh Trưởng. Em biết mà, nó không dễ dàng đâu khi bên cạnh đó có quá nhiều gánh nặng.

Gia đình mình còn yếu quá phải không em? Non kém quá phải không em? Tội nghiệp quá phải không em? Khi mà chính các em đang tuổi học chơi, được cưng chiều thì phải gồng mình lên chống đỡ những thứ to lớn quá sức. Chị vẫn không kiềm được xúc động khi em cầm được cây còi chơi một trò chơi, khi em đứng lớp hướng dẫn, khi em lo lắng những thứ không đến lượt em lo lắng… chị vẫn la mãi mấy đứa là không nên thân, không biết lo gì hết…có khi chị nói xạo đó. Mấy em giỏi lắm! Rất giỏi!

Chắc đến giờ phút này có khi em cũng chưa hình dung cái trại huấn luyện đó ra sao ? Có đứa hoang mang sợ “khó”, có đứa sợ mình không đủ năng lực, có đứa hỏi Trại Lộc Uyển là như thế nào?…chị dở thiệt dở, không có bên cạnh các em để nói chuyện cho các em nghe, diễn tả cho các em hình dung hay kể lại những kỉ niệm về lần đầu chị đi trại huấn luyện! Hoặc có những anh chị cứ bận bịu bù đầu để lo lắng đủ thứ mà quên mất cái chuyện quan trọng này, để mấy em bơ vơ dữ dội lắm. Trong khi người ta thì nhắn nhủ, dạy dỗ, ôn bài đủ thứ. Nhưng nếu hỏi “chị ơi cần chuẩn bị những gì?”, Câu trả lời là “Chỉ cần Tinh thần và Kiến thức thôi em!” 
.
Cái danh Huynh Trưởng không ai có thể gán ghép cho mình nếu như mình không nhận, mình tự gắn cho mình khi mình xứng đáng chứ không phải cái trại này thì mình được phép tự cao, tự cho mình giỏi, hay thể hiện những thứ cao xa không chân phương như chính mình. Ngàn lần về sau không hám danh, không đi đường tắt, không làm mà nói nhiều, không làm việc quá theo cảm tình cảm tính, không chia rẽ, không ganh ghét, không tì hiềm, không cố chấp, không nản lòng bỏ cuộc, không nhìn điểm nói diện, không nhìn diện nhận định cả khối… Tất cả, tất cả đều phải nhìn từ nhiều mặt, đặt mình vào và cảm thông cùng lòng yêu thương sâu sắc. Hãy để cái tâm của người áo lam hiện hữu thật tinh khiết trong em! Em nhớ chưa? em nhớ chưa?

Với tất cả sự mong mỏi, chị vẫn đặt nhiều hy vọng và niềm tin nơi những người trẻ, rất trẻ…đứa 18, 19 cái đầu trẻ con, đứa 17 còn trẻ con hơn. Mặc kệ những lời dèm pha về cái tuổi được ưu tiên này đi em. Nếu ai hiểu thì đã cảm thông…mình chỉ cần cảm thông… tuy nhiên, cũng đừng dễ dãi với mình, mai đây ngã rẽ của ta sẽ có nhiều hướng…chị vẫn mong các em vẫn rẽ những hướng đúng đắn và bình an.

Có cả hàng trăm điều chị sẽ kể cùng em, nhắn nhủ cho em. Nhưng không đủ thời gian rồi. Những dòng đơn sơ đây mong em ghi nhận bằng sự trân quý, một chút thôi cũng được. Mai em nhập trại hãy trong tinh thần sốt sắng, hết sức sốt sắng, đầy sự yêu thương, tràn ngập trong sự mới lạ của một cảm giác lạ và tích cực! 
Em đừng lo, Anh chị ở đây!
Nghe em!

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.