LAM DUYÊN
Trong suy nghĩ của tôi người ta yêu nhau nhất định sẽ được gắn kết với nhau bằng một chữ “Duyên” nào đó . Và chữ Duyên của đời tôi cũng đã đến cùng với sự xuất hiện của Anh.
Quen Anh và bên Anh đến ngày hôm nay có lẽ là một điều may mắn. Tôi và Anh đều là những Phật tử ở hai nơi xa lạ nhưng lại có chung một lòng tín tâm với đạo. Tình cờ quen nhau trong một trại huấn luyện của GĐPT, chúng tôi đều mang trong mình nhiệt huyết của tình lam và niềm hăng say tu tập. Phút ban đầu ấy tuy chỉ là vài lần gặp vội, những câu chuyện không đầu chẳng cuối, những nụ cười chào nhau lúng túng mỗi lần chợt lướt qua. Tất cả những khoảnh khắc đó đều trở nên thật đẹp đẽ với chúng tôi. Có thể chính sự hồn nhiên trong trẻo ấy chẳng có gì đặc biệt để cho rằng đây là điểm gắn kết. Thế nhưng mãi sau này những lúc chột dạ tôi mới nhận ra và gọi tắt đó như là một “Nhân duyên”.
Chia tay nhau sau những ngày trại đầy lưu luyến, chúng tôi trở về với nhịp sống hối hã của đời thường. Và rồi duyên lành lại một lần nữa cho chúng tôi tìm thấy nhau, vẽ tiếp những nét bút ngây thơ sống động của tuổi học trò, ghế đá sân trường THPT cho chúng tôi thêm xích lại gần nhau hơn. Thanh xuân trong những năm tháng học sinh của tôi cũng vì có anh mà trở nên thật đẹp đẽ
Năm tháng vẫn cứ trôi qua, sự hiện diện bên cạnh tôi ngày ấy, bây giờ vẫn chính là Anh. Chính điều đó đã trả lời cho tất cả. Tôi và Anh_hai con người xa lạ nhưng cùng chung một tâm hồn đồng điệu, chung một lý tưởng, và chung cả chí hướng. Trải qua bao nhiêu khó khăn, đứng trước những ngã rẻ và sự kiện đánh dấu sự quan trọng của cuộc đời sinh viên, Anh vẫn luôn ở bên cạnh và giúp đỡ tôi những lúc thật sự khó khăn. Năm tháng sinh viên ấy chúng tôi vẫn bên nhau, cùng tham gia sinh hoạt, cùng nhau tu tập tại Liên đoàn GĐPT đồng hương Quảng Trị tại Đà Nẵng. Những dịp có hội trại huấn luyện xa nhà và thời gian dài, chính Anh là người đông viên, khuyên bảo, tạo mọi điều kiện và tiếp thêm sức mạnh cho đôi cánh tôi được thử thách và trải nghiệm. Và hành trang duy nhất vô cùng quý giá mà chúng tôi gom nhặt được trong những năm tháng ở đây chính là Phật pháp học và niềm an tịnh thanh nhàn nơi tâm hồn giữa cuộc sống đầy biến động,xô bồ và tất bật. Và với tôi, để tìm được một người nắm tay nhau qua cơn giông tố , tìm được một người mang yêu thương vừa đủ, đó đã là một sự quý giá nhưng tìm được một người luôn bên cạnh, luôn biết trân trọng và giữ gìn tình Lam chúng tôi vun đắp, luôn là chỗ dựa vững chải cho tôi nuôi lớn những mầm sống yên vui dưới mái nhà Lam thân thương, trìu mến.