Vĩnh biệt tác giả "Ánh Đạo Vàng"
Thông báo bằng miệng của anh bạn cùng lớp làm cho không khí ồn ào trong buổi gặp mặt bạn bè của chúng tôi lắng xuống. Anh chỉ vào tôi và nói: Cựu lớp trưởng, thần tượng của anh, thần tượng của chúng ta vừa về với trời đất, trước sự kiện này anh nói gì đây?
Nói xong, anh nhìn sang tôi, tất cả bạn bè cùng đưa mắt về phía tôi: Sao giống quá mấy chục năm về trước, khi sinh hoạt lớp hay có hoạt động chung phải tự quản, tôi làm lớp trưởng đứng ra điều hành.
Chúng tôi biết Cư sĩ Võ Đình Cường qua tác phẩm “Ánh Đạo Vàng” do ông viết về cuộc đời Đức Phật (Thái tử Tất Đạt Đa). Tuổi trẻ chúng tôi lúc ấy đọc một số cuốn sách viết về Đức Phật nhưng “Ánh Đạo Vàng“ lôi cuốn chúng tôi bởi lối viết rất hay và Thái tử Tất Đạt Đa trong đó không bị thần thánh hóa mà gần gũi với tôi và bạn bè qua tính khoan dung, hòa hợp, lanh lợi thông minh, hình ảnh của Thái Tử là hình mẫu chúng tôi mơ ước.
Biết chúng tôi yêu quý nhân vật Tất Đạt Đa, thầy dạy chúng tôi lúc ấy cho biết, Tác giả “Ánh Đạo vàng” là người có học vấn uyên thâm, có lý tưởng và đạo đức trong sáng, rất gần gũi với tuổi trẻ. Chúng tôi quý mến Ông từ tác phẩm do Ông viết, từ lời ngợi ca tin tưởng của Thầy.
Ngày trẻ tôi “có tật“ hay thần tượng hóa người mình quý mến, thường lấy đó làm tấm gương để “khuyên nhủ, nhắc nhở” bạn bè trong lớp, vì vậy các bạn gọi tôi là “sư phụ”. Đùa thế chứ lớp tôi là tập thể hòa ái, đoàn kết và tiến bộ. Có được điều này trong cố gắng của mọi người, “Ánh Đạo Vàng“ đã góp phần cảm hóa chúng tôi.
Thời gian thấm thoắt, chúng tôi cũng trưởng thành, mỗi người một việc khác nhau, nhưng mỗi khi có dịp tụ tập thì những câu chuyện về một thưở học trò bao giờ cũng trở thành chủ đề cho nhiều người cùng tham gia. Vẫn tình cảm mến yêu, với mọi người “sư phụ“ là tôi vẫn được bạn bè đùa gọi mỗi khi vui vẻ, cũng bởi vậy mà “Ánh Đạo Vàng“ và tác giả vẫn được chúng tôi quan tâm, chia sẻ mỗi khi ai đó trong số bạn bè có tin hoặc may mắn được gặp gỡ tác giả.
Ông luôn mẫu mực, nhiệt tình, hết lòng vì Đạo vì Đời. Ông là một tấm gương về văn hóa đạo đức, miệt mài không mệt mỏi cống hiến cho Đạo Pháp và Dân tộc.
Giờ thì Ông đã hoàn thành chu kì của một đời người: sinh, lão, bệnh, tử. Vẫn biết là quy luật vòng đời, quy luật của con người, 91 tuổi đời là ân huệ của tạo hóa dành cho người đại đại thọ, với Ông 91 tuổi trọn đời vì Đạo Pháp, vì văn hóa của dân tộc lại càng quý vô cùng.
Tin ông mất làm chúng tôi xúc động, với tình cảm kính trọng xin mạo muội viết đôi dòng thay nén tâm hương cầu chúc cho hương hồn Ông phiêu diêu nơi miền cực lạc. Ông ra đi để lại tiếng thơm, để tâm đức cho đời, để “Ánh Đạo Vàng“ ở lại với thời gian.