Thư gởi phương xa: Chắt chiu từng chút yêu thương
Còn nhớ ngày đầu tiên sau khi phát nguyện và sau khi được chính thức “nhậm chức” trước Tam bảo, chị trở thành đoàn phó nữ Oanh vũ, và hơn hết là chị trưởng của các em. Lúc đó, Gia đình mình thiếu anh chị trưởng, nên các anh chị đi học Lộc Uyển về được phân công phân nhiệm ngay. Các em sau một thời gian đi sinh hoạt, không có anh chị cụ thể nào phụ trách nên khi chị, chị Tâm và anh Dũng được cử về nắm các đoàn thì các đoàn như tìm lại sức sống mới. Cứ mỗi chiều Chủ nhật, những gương mặt bé nhỏ, dễ thương, nào Ngân, Tú, Quỳnh. Mận, Hạnh, Thanh, Hương, Hạ, Kim….v.v. và cả bé Ngọc, nhỏ như con ốc tiêu, cứ chạy theo xe chị mà hét toáng lên “Ah, chị Thúy về, chị Thúy về…”, có bất cứ chuyện gì, các em cũng đến “méc” chị, chị Thúy ơi, chị Thúy à….
Những buổi đến với gia đình đong đầy kỷ niệm
Lại nhớ, khi cả đoàn mình ngồi bàn chuyện trại, ai ai cũng năng nổ vì năm đó là năm đầu tiên sau 1975 gia đình mình quyết định làm tổ đàn cho 2 đoàn ngành Oanh. Bé Ngọc xông xáo dành mang tất cả mọi thứ, từ soong, chảo đến cả chiếc chiếu trải trong trại, thậm chí là cả bình hoa và bàn con (lúc đó chị nghĩ : nếu mình mà đồng ý thì đồ mấy em mang đến không biết để đâu cho hết). Rồi sinh nhật chị (đến tận bây giờ, chị vẫn không hiểu là vì sao, mấy em có được), các em đến với những món quà xinh xinh mà dù thời gian có trôi qua chị vẫn còn giữ. Thật xúc động biết bao vì chị biết các tình cảm các em dành cho chị thật nhiều!
Mãi tự hào là Oanh vũ GĐPTVN
Lúc ngồi viết những dòng này, hình ảnh các em hiện ra trong tâm trí của chị cứ rõ mồn một : Hồng Ngân và Thanh Mận với mái tóc đờ mi và nụ cười nhẹ nhàng, đằm thắm, Thanh thì để tóc búp bê ốm ơi là ốm và cao lêu nghêu, Ngọc Yến với mái tóc xoăn tít, Nguyên Như và An Hạ phục pha phục phịch, còn bé Ngọc hạt tiêu thì hai cái bím tóc le te vắt qua vai v.v…
Chị cùng em tuy cực mà vui
Tìm cách thu hút đoàn sinh, chị đã tổ chức sinh nhật cho từng bạn trước cả tập thể, chỉ là một tràng pháo tay, một bài hát chúc mừng sinh nhật, một tấm thiệp xinh xinh, một cuốn sách nho nhỏ, nhưng chị đã trút vào đấy tất cả những gì chị kì vọng ở một thế hệ tương lai. Rồi những buổi tối học thêm được tổ chức, một mình chị cáng đáng cả ba lớp, không chỉ nữ Oanh vũ, nam Oanh vũ cũng tập trung đến và lớp học ngày càng đông thêm. Thật quá nhiều kỉ niệm giữa chị em mình, các em nhỉ.
Phần thưởng cho ai tinh tấn trong sinh hoạt
Ngày qua ngày, chị em mình ngày càng trở nên thân thiết, chị đã đón nhận tình thương của các em và đã trao cho các em tất cả những gì chị có với những cảm xúc thật vô tư, hồn nhiên và chân thành.
Cũng có những lúc nghịch ngợm đáng yêu
Thế rồi, như là bầu trời đang quang đãng bỗng có một cơn mưa, như nấu một nồi canh phải nêm thêm chút muối, các em giận chị !!! Chị xin lỗi vì đã bỏ qua suy nghĩ và tâm tư của các em, lúc đó chị thật vô tâm biết bao, một cú ngã thật đau và một bài học lớn cho chị ! Bây giờ nghĩ lại, mình thật trẻ con phải không các em. Lúc đó, chị đã nghĩ : “Mấy đứa trẻ này hư quá, mình không dạy được chúng nữa rồi, thôi nghỉ sinh hoạt đi cho khoẻ, cớ gì mà phải đèo bòng vào thân !”. Thế nhưng, không gặp mấy em thì thấy nhớ, không đi sinh hoạt một hôm thì như thiếu vắng một điều gì, không phải những lời phát nguyện năm nào đã giữ chân chị lại mà chính là các em ! Hòa khí được lập lại, chị em mình lại vẫn thân thiết như xưa, chị ra trường và ra đời lập nghiệp, các em cũng lớn lên, cắt dây treo lên đoàn, có người đã đi làm, có người còn đi học, có người trôi dạt phương trời nào xa lắc…v.v. và chị vẫn ở lại với đoàn nữ Oanh vũ thêm một thời gian dài.
Thương lắm những đứa em áo Lam của tôi
Hết thế hệ này đến thế hệ khác đã đến rồi lớn lên, rồi đi. Bây giờ, một vài trong số các em đã trở thành Huynh trưởng, một số em đang học và lập nghiệp ở phương xa, chị cũng không còn ở đoàn Oanh vũ nữ nữa, nhưng trong chị, các em mãi là những em ngoan của chị và tình thương chị dành cho các em vẫn vẹn nguyên như năm nào. Cùng với các anh chị khác, chị em mình nguyện sẽ cố gắng hết sức để cùng đưa gia đình mình, đoàn mình ngày càng vững mạnh, các em nhé.
Thương các em nhiều lắm!
Một ngày đầu xuân 2009