Áo Lam trong Tâm
Đã có bao giờ bạn nghe lời thách cưới như vậy từ Ba Vợ dành cho con rể chưa ?
Ba tui đó, cái người mà vui tui gọi bằng Ba , buồn buồn tui gọi bằng Anh mà chẳng hề hấn gì.
Vì sao ư ? Vì Ba tui cũng là HT GĐPT, cả cuộc đời của Ba sống vì lí tưởng màu Lam, có lẽ Ba đã nhận ra 1 điều rằng nếu người bạn đời không khoác cùng màu áo, không chung lý tưởng thì rất khó để cãm thông cho công việc ” bao đồng” này
Còn cái người mà chấp nhận lời thách cưới đó và vẫn đang thực hiện tốt là ông Ck mập của tui.
Vô hình chung anh cũng mang màu áo Lam, nhưng mà mang trong tâm.
Ngày xưa, lúc đến tuổi ” mém” ế, cứ luôn có 1 ước mơ rằng ” người bạn đời mình sau này phải chi cũng là HT GĐPT, để cùng thấu hiểu được con đường mình đang đi, để cùng đi sinh hoạt, cùng vác balo lên vai mà lăn lộn ở đất trại ” . Nuôi cái mơ ước đó lâu lắm, lâu đến nổi từ mém ế sang tới ế chỏng chơ vẫn k có đc cái duyên Lam ấy. Những lúc vô tình bắt gặp đc những hình ảnh của buổi lễ Hằng Thuận của những anh chị đơn vị bạn, hay đơn giản là thấy đc những gia đình Lam trong chính đơn vị của mình, chiều chiều cả nhà cùng chở nhau đi sinh hoạt mà lòng thầm ghen tị.
Nhưng may sao, ông trời k phụ lòng người hihi. Run rủi sao tui gặp đc người bạn đời DÁM HỨA DÁM LÀM.
Sau 2 năm tạm ngưng sinh hoạt vì có con nhỏ. Tui quyết định quay trở về đơn vị của mình vì ” nhớ nhà ” lắm rồi.
Tiếp đến là 1 kì trại mà các em trong đơn vị tui hào hứng nhất trong mùa hè sau 1 năm học tập và làm việc vất vả : TRẠI HÈ ,lại vác balo lên mà đi, lần này ngoài balo còn phải vác thêm 1 chiếc sen non chạy bằng bánh kẹo và sữa. Mọi việc lại khó khăn hơn 1 chút, vì cứ lăn xăn hết lo cho mấy em lại đến lo cho chiếc sen non đó. Thấu hiểu sự vất vả đó. Ngày hôm sau anh Ck mập của tui đã vượt hơn 100km về đất trại chỉ với 1 nhiệm vụ cao cả ” trông sen non ” . Tui đùa với mọi người rằng: bây giờ trại hè mới chính thức khai mạ.
Và chỉ mới đây thôi, trại họp bạn Thanh Thiếu của PB GĐPT tp HCM đã kết thúc hqua. Nhưng cãm xúc và lòng biết ơn của tui vẫn đong đầy. Đắn đo mãi mới quyết định viết lên những dòng chữ này. Tui vác balo lên vai khi chiếc sen non của tui vẫn đang trong cơn sốt cao vừa đi bệnh viện về cách đây vài tiếng, khi nồi canh nấu cho 2 cha con vẫn chưa đc tắt bếp ( phải hẹn giờ tắt ). Tui vác balo trên vai với bao sự lo lắng tối nay con có quấy không, con có chịu để Bố cho uống thuốc không.
Một lần nữa Anh Ck tui lại động viên để tui yên tâm lên đường, rằng :” vk cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ ” , ” con để anh lo ” ,” vk cứ thoải mái đi trại cùng anh chị em đi ” …..
Nghe muốn gớt nước mắt.
Ở nhà chăm con vậy đó, nhưng cũng lo theo nổi lo của tui khi trời mưa về trên đất trại, cũng vui cùng niềm vui của tui khi tiểu trại của bọn tui đc học hỏi, được vui chơi và cùng được phần thưởng cao quý nhất kì trại.