Chung Bảo Ngân cảm xúc dồn vào con chữ
Mới bước vào con đường thơ, có thể câu chữ cấu tứ có chỗ còn ngô nghê, nhưng Chung Bảo Ngân cùng các bạn thơ đam mê sáng tạo của thế hệ mình đang mang lại luồng gió mới hy vọng cho thi ca. Thơ của Chung Bảo Ngân là tiếng nói hồn nhiên và nhiệt huyết nhưng chất chứa không ít nỗi ưu tư trước sự chuyển động quay cuồng của đời sống hiện đại. Một năng lực thơ tiềm ẩn sẽ có bước đi xa… (PH)
DẤU CŨ
Đã lâu rồi không viết một dòng thơ
Bao cảm xúc dồn vào con chữ
Là chất chứa
Là âm thầm
Là ấp ủ
Là đứng lại
Là ngoái nhìn
Dấu cũ đã thành rêu
Lặng lẽ con đường mòn
Sỏi đá vẫn gọi nhau
Ngắm mây trôi ngàn năm
Chưa phai màu héo úa
Hạt sương vỡ vội vàng
Tan trên đầu ngọn cỏ
Dấu cũ giọt vô thường
Chạm khẽ nhịp thời gian.
Trại sinh Huyền Trang Trần Duy Quốc và Trại sinh Lộc Uyển Chung Bảo Ngân
tại Liên trại huấn luyện Huynh trưởng Phước Hậu 2012
HÔN
Nụ hôn đêm nào còn vương trên tóc
Đượm mùi khờ dại
Nụ hôn đêm nào giờ lơ ngơ tìm lại
Tìm trong men say
Tìm trong vị ngọt hương tình
Mình nhớ nhau trong mớ kí ức quay cuồng
Trong khoảnh khắc khép hờ bờ mi
Chờ môi chạm môi
Mặc thời gian tan vào từng hơi thở
Bao say đắm nồng nàn ban đầu bỡ ngỡ
Chẳng thể níu đôi mình khi ta chọn cách chia hai
Nụ hôn đêm nào còn vương trên vai
Vết son vô tình để rơi trên áo
Nước mắt trắng
Một ngày loang vệt đỏ
Vị môi còn nồng đốt cháy cả tim gan
Kỹ niệm Liên trại
TÌM
Ta tìm nhau
Mùa cũ chưa tàn
Đêm rừng hoang trăng hạ tuần khóc ngất
Hoa xanh nở môi còn ướp mật
Nụ hôn ngọt lịm tận trời xa
Ta tìm lại gì giữa khúc hoan ca
Tìm trong hơi ấm thịt da nhiều điều lầm lỗi
Tìm phút ban đầu bao điều chưa nói
Bóng tối nào rạo rực giấc mơ hoang
Ta tìm nhau
Mùa cũ dần tàn
Khép lối sơn khê, ướt hai bờ quên lãng
Nước mắt trắng đi qua ngày mê sảng
Hoa xanh rũ bỏ mùi hương
Mặc cơn đau trong hạnh phúc vô thường
Trong nhóm Ban báo chí Liên trại Anoma – Ni Liên – Tuyết Sơn Xuyên Mộc năm 2013
MÙA
Tặng thầy GL và cô TT
Có những ngày ta ngồi đợi mùa xuân
Nói với nhau về dòng đời muôn ngả
Giật mình thấy mây trời hối hả
Chớp qua mấy bận xuân thì…
Chiều tắt nắng cho người bớt sân si
Đem trăng vụn thắp thành niềm mơ ước
Đời đâu mãi xanh như ngàn năm trước
Ngàn năm sau tình tự gót rủa màu
Có những ngày con chữ cũng gầy hao
Tay quờ quạng lục tìm trang thơ viết dở
Niềm tin cũ theo thời gian vụn vỡ
Trang thơ nào che chở cánh chim qua
Xuân nồng nàn rồi sẽ hoá những phôi pha
Im lìm quá mà như ngàn lay động
Vẫn cái thói nghìn đời ảo vọng
Biết bao giờ tìm được chút bình yên?
Có những ngày ta ngồi thật hồn nhiên
Sao vẫn thấy đau, vẫn thấy trà thật đắng
Cơn gió lang thang lọt thỏm vào khoảng lặng
Tôi chơi vơi… hồn ai cũng chơi vơi!
Chiều nay, gió thổi xuân về
Gốc mai già oằn mình vui hay khổ
Cười với nắng, ngày sao qua nhanh vội
Lặng ngắm mùa xuân, mai hạ đến có buồn?
Gió cuộn mình cười khóc những nhố nhăng
Ta tình tự thả trôi ngày nắng nhạt
Cơn gió thoảng thấy mình thất lạc
Nên khóc hay cười khi đón một mùa sang…
Chung Bảo Ngân