Còn chút gì để nhớ

Cứ tưởng mình là người cao niên nhất trong số trại sinh chính thức Huyền Trang TW2 (ngoại trừ những bô lão đi dự thính) nhưng còn một chị tóc bạc như sương đó là chị Năm Hậu Giang, chị nay đã 67 tuổi mà vẫn còn đi dự trại, thấy mà thương mà quý cuộc đời còn lại bao nhiêu mà vẫn thương màu áo Lam hiền đến thế. Lại nữa, một em 28 tuổi, một chân đã gãy mà vẫn đi ba chân đến dự trại, thương quá em ơi!

Trong khóa trại này, điều mà ghi dấu ấn đậm nhất trong tim mình là tình cờ gặp lại các em Oanh vũ nữ năm xưa. Năm 1970, mình ở lính sinh hoạt tại Bình Long, nay các em đi cùng khóa trại Huyền Trang 2 với mình và có một em đi cả 2 mẹ con cùng dự trại Huyền Trang.

Bốn mươi hai năm (42) mới đi lại khóa Huynh trưởng, 42 năm chỉ như một thoáng câu qua cửa sổ, cuộc đời sao mà ngắn thế, không biết mình có còn gặp lại các em ở trại Vạn Hạnh nữa không?
Màu Lam, màu thương yêu, màu mà cả cuộc đời mình đã theo đuổi chỉ mong cho mình đủ sức khỏe để đi hết đoạn đường còn lại của người Huynh trưởng. Xin được mượn hai câu thơ của một nhà thơ mà mình không nhớ tên nói lên ước vọng của mình:

“Xin cảm ơn đời một sớm mai thức dậy
Có thêm một ngày để mãi mãi yêu thương”

 

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.